CHUỖI NGỌC MÀU XANH DA TRỜI

Ngày mà cô bé Joan Grace bước vào cửa hiệu , Pierre Richard vẫn là người đàn ông cô đơn nhất thành phố . Pierre được thừa hưởng từ người ông một cửa hiệu buôn bán đồ cũ . Trong cái tủ kiếng bé nhỏ chất đầy những đồ cũ kỳ dị đủ loại : vòng đeo tay , đồ trang sức dạng tròn của thế kỹ qua ,nhẫn vàng và tráp bạc , ngọc bích và ngà voi chạm trỗ , những tượng bằng sành sứ .

Thế rồi buổi chiều mùa đông hôm ấy , đứa bé gái trầm ngâm trước tủ kính , trán tựa sát vào kính . Đôi mắt to của nó ngắm nhìn chăm chú từng vật một như thể đang tìm kiếm thứ gì đó trong đống đồ cũ quí giá kia .Đột nhiên , cô bé bật dậy , có vẻ hài lòng lắm và đẩy cửa bước vào cửa hàng .

Bên trong , ánh sáng yếu ớt , trông còn bề bộn hơn đằng trước .Những tia sáng lọt vào bên trong những hộp nữ trang , những khẩu súng cũ hết xài , những đồng hồ quả lắc , những bóng đèn , trong khi đó trên sàn nhà chất đống những cái giá đỡ cũi ở lò sưởi , những cái đàn mandoline và hàng tá đồ đạc khó mà mô tả .

Pierre đứng đằng sau quầy .Dầu rằng ông ta chỉ vừa quá ba mươi mà tóc đã điểm hoa râm .Pierre ngắm cô bé với cái vẻ ảm đạm hằng ngày .

– Thưa ông , cô bé nói , cháu có thể xem qua cái chuỗi ngọc đeo cổ màu xanh kia được không ạ ?

Pierre kéo tấm vải che và lấy chuỗi ngọc cho cô bé .Những hạt ngọc ánh lên lấp lánh trên bàn tay xanh xao của ông ta đang chìa về phía cô bé khách hàng .

– Nó đẹp làm sao ! Đứa bé thốt lên như tự nói với mình . Xin ông vui lòng gói lại giùm cho thật đẹp .

Pierre quan sát cô bé với cái nhìn lạnh lùng .

– Người ta nhờ cháu mua giùm à ?

– Thưa không , cháu mua cho chị cháu .Chị đã dạy dỗ cháu . Đây là Noel đầu tiên của chị em cháu từ khi mẹ mất .Cháu muốn tặng cho chị một món quà thật đẹp .

-Cháu có bao nhiêu tiền ? Pierre hỏi , nghi ngờ .

Cô bé mở khăn tay và đổ lên quầy cả nắm đồng tiền nhỏ đủ loại .

– Cháu đã đập cả ống tiền . Cô bé giải thích một cách đơn giản .
Pierre nhìn cô bé , vẻ nghĩ ngợi . Rồi ông thận trọng cầm lấy xâu chuỗi . Cô bé không thể hiểu được thái độ ấy . Làm sao nói cho cô bé biết sự thật . ? Cặp mắt xanh hy vọng đã làm thức dậy trong ông ta nỗi đau của vết thương lòng ngày xưa .

– Chờ đấy , ông ta nói rồi quay lưng lại ,

Thế rồi , ông ta hỏi vọng ra trong khi đang chăm chú làm một việc gì đó .

– Cháu tên gì nhỉ ?

– Joan Grace .

Khi mà Pierre quay ra thì ông ta đã cầm ở tay một gói nhỏ bọc giấy đỏ có thắt dây nơ xanh .

– Cầm lấy đi và đừng đánh mất dọc đường nhé .

Cô bé quay đi , gửi lại cho Pierre một nụ cười rạng rỡ .Ông chủ tiệm dõi nhìn cô bé , lòng ngập tràn một nỗi buồn vô hạn . Cô bé và xâu chuỗi ngọc màu xanh này lại làm cho ông ta rơi vào nỗi đau lúc nào cũng sẵn sàng trỗi dậy hành hạ ông. Mái tóc của Joan Grace vàng óng như màu lúa chín , đôi mắt cô bé xanh như biển mênh mông . Cách đây không lâu , Pierre đã từng yêu một cô gái cũng có mái tóc vàng và cặp mắt xanh như vậy . Chuỗi ngọc xanh ông dành cho người ấy .Nhưng một chiếc xe camion lạc tay lái trên con đường trơn trợt trong một đêm mưa đã giết chết giấc mơ của ông .

Từ đó , Pierre Richard sống trong cô độc, tự hành hạ trong nỗi đau của mình .Ông vẫn nói chuyện với khách hàng thật lịch sự , nhưng ngoài công việc ra cuộc sống đối với ông trống rỗng khủng khiếp .Sống thu mình lại , ông cố tìm quên lãng và đắm chìm trong nỗi thất vọng ngày càng dày đặc bao trùm .

Đôi mắt xanh của Joan Grace đã đánh thức trong ông cái kỷ niệm đau xót về những gì đã mất . Đêm Noel đã đến thật gần khi mà người khách cuối cùng đã bước ra khỏi cửa hàng .Pierre Richard thờ phào nhẹ nhõm .Thế là chấm dứt công chuyện một năm .Nhưng ông ta đã lầm .

Cánh cửa bật mở và một thiếu nữ bước vào nhanh như cơn lốc . Tim chợt se thắt , Pierre cảm thấy gương mặt này quá đỗi quen thuộc dù rằng ông không thể nhớ là đã gặp ở đâu và lúc nào .Mái tóc của cô khách này vàng óng và đôi mắt thì xanh thẵm .Không nói một tiếng nào , cô gái lấy trong túi xách ra một gói nhỏ , giấy bọc cẩu thả và dây nơ xanh thì bị tháo tung . Và một lần nữa , những hạt ngọc xanh lại lấp lánh trên quầy hàng.

– Chuỗi hạt này là của cửa hàng ông phải không ?
– Phải , Pierre trả lời dịu dàng , mắt nhìn cô gái trẻ .
– Những hạt ngọc này là đồ thật chứ ?
– Chắc chắn rồi . Không phải là loại tốt nhất nhưng là đồ thật .
– Ông có nhớ là đã bán món đồ này cho ai không ?
– Cho một cô bé tên là Joan Grace . Cô bé muốn tặng nó làm quà cho cô chị nhân dịp Noel .
– Cái này giá nó bao nhiêu ?
– Tôi không bao giờ tiết lộ cái giá mà khách hàng đã trả . Pierre trả lời xẵng giọng
-Joan chỉ có vài đồng làm sao mà nó mua được cái chuỗi ngọc này ?

Lúc đó thì Pierre đã gói lại xong món quà .

– Cô bé đã trả mắc hơn ai hết , ông ta nói . Cô bé đã trả tất cả những gì cô bé có .

Sự im lặng như bất chợt chiếm lấy cửa hàng . Đột nhiên , từ tháp chuông nhà thờ lân cận , tiếng chuông bắt đầu vang lên . Tiếng chuông vang vọng xa xa , gói quà nhỏ đặt trên quầy . câu hỏi nghi ngờ đọng trên đôi mắt cô thiếu nữ và tình cảm lạ lùng lại một lần nữa xâm chiếm cõi lòng Pierre , tất cả điều đó đều do tình yêu của cô bé .

– Nhưng tại sao ông lại làm điều đó ?
– Bởi vì hôm nay là Noel . Pierre vừa nói vừa đưa gói quà cho cô gái . Và còn vì nỗi bất hạnh của tôi . tôi không còn ai để tặng quà . Cô có cho phép tôi đưa cô về tận nhà và được chúc cô một đêm Giáng Sinh vui vẻ không?

Thế rồi , trong tiếng chuông ngân vang vọng , Pierre Richard và cô gái mà ông ta vẫn chưa biết tên hòa lẫn vào đám đông ồn ào vui vẻ trong cái ngày tràn trề hy vọng với mọi người .

TRUYỆN CỦA FULTON OURSLER
N. Thanh dịch

NP.sưu tầm

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *