BRUNO FERRERO
Nếu gia đình hạnh phúc là một bức tranh ghép thì những mảnh ghép được tạo nên từ những gì? Có thể hỏi tương tự: những viên gạch để xây nên một gia đình hạnh phúc là những gì? Don Bosco sử dụng một thành ngữ điển hình, nó đặt nền tảng cho hệ thống giáo dục của ngài: Bầu khí gia đình.

Sự can dự. Đó là sự tham dự vào, việc “muốn thực hiện”, sự đầu tư thời gian, năng lực, sự quyết tâm, cống hiến, hy sinh; Nói cách khác, chính cá nhân dấn thân cho gia đình. Gia đình là ưu tiên số một. Quá nhiều gia đình “chết yểu” đơn giản chỉ vì sự lơ đễnh.
Ngay cả những ai cố trốn tránh, ba hoa với người khác bằng một lô triệu chứng bịa đặt từ trí tưởng của họ, cũng không thể nói “có những” và hành vi của y ảnh hưởng và bị ảnh hưởng hoặc bởi tất cả những gì của người khác, bất kỳ những gì y làm, giả thiết rằng, kể cả khi y ở trên giường và ngủ cả ngày, hoặc say bí tỉ theo cách thử nói “Tôi chẳng can dự”; Mọi cám dỗ để trốn chạy thực tế là chuyện hão, bởi ngay cả khi người ta thông tri “không có những”, trong cái không hiện hữu của tôi thì tôi làm cho tôi hiện diện rồi. Chúng ta đều biết rằng có hàng tá, hàng trăm, hàng ngàn cách thức mà ta cố gắng (hoặc hy vọng) để nói trong gia đình: “Tôi đã không có ở đó”.

Cùng làm. Khi được hỏi: “Theo bạn, những gì người ta muốn để có một gia đình hạnh phúc?”, câu trả lời của 1500 thanh thiếu niên không phải là tiền bạc hay nhà lầu xe hơi, nhưng là “trách nhiệm để cùng nhau làm điều gì đó”. Một người mẹ đã viết “Chúng tôi sống bên nhau khi làm việc cũng như khi giải trí”. “Chúng tôi cảm thấy gần gũi nhau hơn khi cùng nhau làm việc”.
Chuyển tiếp. Gia đình là phương tiện đầu tiên để nhận thức thế giới, truyền đạt các giá trị, luyện óc phán đoán, thu thập các khái niệm và các ý tưởng.

Người ta không học một điều gì bởi vì nó được nói. Người ta học bằng cách quan sát, nhận xét, nắm bắt một điều gì đó và đưa nó vào trong kiểm chứng. Vậy đấy, người ta học trong gia đình.

