TƯƠNG PHẢN

Tuần Thánh, hai tiếng tự do đã đạt tới đỉnh cao của nó. Thiên Chúa sử dụng tự do để tự huỷ. Còn con người sử dụng tự do để phá huỷ. Vì con người lạm dụng và sử dụng tự do một cách sai lầm nên đã tạo ra sự tương phản rất lớn giữa con người và Thiên Chúa, con người và thụ tạo.

  Cáo và Chiên
Một con cáo bị té xuống giếng mà không thể tự cứu mình được. Một con chiên đi ngang thấy vậy liền ra tay giúp bằng cách nhảy xuống giếng để cứu. Vừa xuống tới nơi, cáo tức khắc nhảy lên lưng chiên phóng lên thành giếng, rồi cười to : Đáng đời, từ nay đừng ngu như thế nhé. Cáo sung sướng chạy nhanh vào rừng.
Con người và Thiên Chúa
Cáo là hình ảnh của nhân loại. Nhân loại đang bị chôn vùi trong lũng cát. Con người đang đắm chìm trong biển chết của xác thịt. Nhân loại đang bị satan bao vây. Con người đã bị rơi vào giếng mê của tục luỵ. Con người không thể tự cứu mình ra khỏi trầm luân của bóng tối được.
Con chiên mà Isaia nói đến là Chúa Giêsu, con chiên không tì ố. Một con chiên bị đem tới lò sát sinh để xén lông, làm thịt mà không hề kêu la.
Con Chiên Thiên Chúa đã tự nguyện từ trời cao nhảy xuống giếng đời để cứu con người, mặc dù Ngài : “là Thiên Chúa mà không nghĩ phải nhất quyết duy trì địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang mặc lấy thân nô lệ, trở nên giống phàm nhân sống như người trần thế. Người lại còn hạ mình, vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết, chết trên cây thập tự” (Pl 2,6-8).
Thế mà con người lại quay lưng với Thiên Chúa. Không quan tâm, không muốn biết, không muốn theo, không muốn đưa tay để Người lôi ra khỏi u mê tục luỵ. Con người không muốn được cứu mà còn đẩy người khác cho chết chung với mình, xô cả con Thiên Chúa xuống vực thẳm để Người chết đau khổ.
 Tàn nhẫn và Nhân từ
Hình ảnh cáo và Chiên, con người và Thiên Chúa làm nổi bật sự tương phản giữa tốt và xấu; giữa hiền lành và độc ác; giữa nhân từ và tàn nhẫn.
Thái độ độc ác quá. Không chút thương cảm, cáo coi chiên là bàn đạp để thoát chết. “Từ nay đừng ngu như vậy nữa nhé”.
Không chút thương tâm, con người cũng coi Con Thiên Chúa là bàn đạp để phóng mình lên chộp lấy tội ác mà satan đang đưa tay chào mời. Rồi con người cũng quay mặt lại nói với Thiên Chúa: Hỡi thầy lang ơi hãy tự cứu mình đi. Nếu ông là Con Thiên Chúa, hãy nhảy xuống khỏi thập giá, chúng tôi sẽ tin. Một sự thách thức nhiễm đầy máu của tội ác, đầy sự ghê tởm của ma quỷ, chứa đầy nọc độc của rắn.
 Thất bại và thành công
Cáo đã thành công. Nhưng thành công dựa trên sự hy sinh mạng sống của chiên.
Cáo đã thoát chết khi ma le, lợi dụng đạp lưng chiên, để chiên bỏ mạng dưới giếng.
Con người đã thành công vì đã sử dụng sự khôn ngoan Chúa ban để mưu mẹo, thủ đoạn, xảo quyệt với Đấng đã ban cho sự khôn ngoan ấy. Con người đã chiến thắng khi cấu kết với nhau chống lại, sát hại và tiêu diệt Thiên Chúa. Con người đã thắng, một sự chiến thắng ghê tởm vì dựa vào bàn tay của sự chết là ma quỷ để thắng một Thiên Chúa hiền từ như con Chiên của Isaia đã loan báo : một con chiên không tì ố. Một con chiên bị đem đi để xén lông, bị đưa tới lò sát sinh mà không hề kêu la.
 Sự chết và sự sống
Cái nhục nhằn của Thiên Chúa nơi con người, cái khùng dại của Thiên Chúa trước mặt người đời lại làm nên lịch sử, thay đổi thế giới, canh tân vũ trụ.
Cái thất bại của Thiên Chúa lại là tâm điểm để người ta chú ý, tìm hiểu, suy gẫm và bắt chước.
Cái mà con người cho là kết thúc là sự chết, thì với Thiên Chúa, đó mới chỉ là bắt đầu cho một sự sống dài lâu, hoàn hảo.
Đối diện với cái khờ dại phát xuất từ tình yêu Thiên Chúa, con người mới biết sự thành công của mình là thật hay giả, là đúng hay sai.
Và, con người mãi mãi vẫn phải trông mong và cậy dựa vào sự khờ dại của Thiên Chúa. Vì có như vậy thì mới được ơn cứu độ.
Và từ nay, với cái chết của Chúa Giêsu : “Thiên Chúa Cha đã siêu tôn Người và tặng ban danh hiệu trổi vượt trên muôn ngàn danh hiệu. Như vậy, khi vừa nghe danh thánh Giêsu, cả trên trời dưới đất và trong nơi âm phủ, muôn vật phải bái quỳ ; và để tôn vinh Thiên Chúa Cha, mọi loài phải mở miệng tuyên xưng rằng : Đức Giêsu Kitô là Chúa” (Pl 2,9-11).
 Con cái và cha mẹ
Đã có sự tương phản giữa cáo và chiên, giữa con người và Thiên Chúa, thì sự tương phản ấy cũng có trong mỗi gia đình. Đó là sự tương phản giữa cha mẹ và con cái. Ngày nay, nhìn vào nhiều gia đình, sao thấy khó hiểu và hỗn độn đến thế. Rồi :
Không biết con cái là chiên hay chiên là cha mẹ.
Không biết con cái tốt hay cha mẹ tốt.
Không biết con cái xấu hay cha mẹ xấu.
Không biết con cái từ nhân hay cha mẹ nhân từ.
Không biết con cái đòi hỏi cha mẹ hay cha mẹ đòi hỏi con cái.
Lỗi tại ai. Tại tôi mọi đàng. Vì tôi đã sử dụng tự do một cách sai lầm và lệch lạc.
Không biết con cái là ánh sáng hay ánh sáng là cha mẹ.
Không biết con cái là bóng tối hay cha mẹ là bóng tối.
Không biết con cái gây gương xấu hay cha mẹ làm gương xấu cho con cái.
Không biết con cái không tin cha mẹ hay cha mẹ không tin con cái.
Không biết con cái và cha mẹ ngày nay thế nào mà sao đảo lộn, hỗn độn đến thế.
Không biết con cái và cha mẹ ngày nay thế nào mà sao chẳng tôn ti trật tự gì cả.
Không biết con cái và cha mẹ thế nào mà sao ngang hàng, cá mè một lứa như vậy.
Không biết con cái và cha mẹ ngày nay thế nào mà sao khó hiểu đến thế !
Không biết con cái không vâng lời hay cha mẹ không biết cách dạy con, hướng dẫn con cho đúng tâm lý, hợp trình độ, hợp sức khoẻ, hợp lứa tuổi.
Lỗi tại ai, lỗi tại ai. Lỗi tại tôi mọi đàng. Vì tôi đã sử dụng sự khôn ngoan Chúa một cách sai lầm.
Ngày nay con cái không biết vâng lời cha mẹ hay cha mẹ không dám dạy con vì sợ chúng buồn, hay vì yếu kém hoặc vì sự kém cỏi của mình.
Lỗi tại ai, lỗi tại ai. Lỗi tại tôi mọi đàng. Vì tôi đã không sử dụng sức mạnh tình yêu để phục vụ.
THANH THANH

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *