ÁNH SÁNG TỪ KHE NỨT – NGHỊCH LÝ CỦA ÂN ĐIỂN

TỪ ĐÔI MẮT TRẦN GIAN ĐẾN CÁI NHÌN CỦA ĐỨC TIN

Kinh Thánh Phụng Vụ: Thư tín: I Giăng 1:1–4 ; Thi Thiên: 97 ; Phúc Âm: Giăng 20:2–8


Nghịch Lý Của Thời Đại “Thấy Mới Tin”

Chúng ta đang sống trong một thế giới bị ám ảnh bởi hình ảnh. Chân lý ngày nay dường như chỉ được công nhận khi nó có thể chụp hình, quay phim, hoặc đo lường bằng các chỉ số cụ thể. Tâm thức chung của thời đại là: “Nếu tôi không thấy, tôi sẽ không tin.”

Nhưng Kinh Thánh lại mở ra một con đường hoàn toàn khác. Đó là hành trình đi ngược lại bản năng tự nhiên: Tìm thấy sự hiện diện của Đấng Vô Hình ngay giữa những điều hữu hình, và tìm thấy hy vọng ngay nơi có vẻ như tuyệt vọng nhất.

Mời bạn cùng bước vào hành trình chiêm nghiệm qua ba lăng kính Kinh Thánh, để khám phá cách đức tin vận hành khi đôi mắt trần gian bất lực.


1. Sự Chạm Trạm Của Đấng Vô Hình (I Giăng 1:1–4)

Sứ đồ Giăng bắt đầu bằng một lời chứng vừa quyết liệt vừa đầy cảm xúc: Điều chúng tôi đã nghe, mắt chúng tôi đã thấy, và tay chúng tôi đã rờ đến.”

Ảo tưởng về một “Đức tin xa vời”:

Con người thường có xu hướng tâm linh hóa tôn giáo. Chúng ta thích một Thượng Đế ở trên cao, thánh khiết và xa cách. Tại sao? Vì một Thượng Đế như vậy rất an toàn – Ngài không can thiệp vào những lấm lem, vụn vặt của đời sống thường nhật.

Ví dụ : Nó giống như việc chúng ta ngưỡng mộ một ngôi sao điện ảnh qua màn hình. Ta yêu hình ảnh hoàn hảo của họ, nhưng ta không thực sự biết họ, và họ cũng chẳng thể bước ra khỏi màn hình để lau nước mắt cho ta khi ta đau khổ.

Sự thật về “Sự Nhập Thể”:

Cơ Đốc giáo không phải là nỗ lực của con người nhằm thoát xác để lên trời, mà là việc Thiên Chúa hạ mình xuống để mang lấy xác thịt. Ngài trở nên hữu hình để có thể chịu tổn thương, và để có thể được chạm vào.

Đức tin thật không phải là những ý niệm bay bổng, mà là sự đối diện với một Đấng đã bước vào lịch sử, đã đổ mồ hôi và máu. Đó là sự an ủi lớn nhất: Thiên Chúa hiểu nỗi đau thể xác của bạn, vì Ngài đã từng mang lấy nó.


2. Ánh Sáng Trong Bóng Tối (Thi Thiên 97)

Thi Thiên 97 mô tả một hình ảnh đầy nghịch lý về vương quyền của Chúa: Ngài ngự trị, nhưng xung quanh là mây mù và u tối. Núi non tan chảy, và đất rúng động.

Khi thực tại sụp đổ:

Có những thời điểm trong đời, mọi điểm tựa vững chắc nhất của chúng ta (sức khỏe, tài chính, danh dự) bỗng chốc “tan chảy như sáp” trước ngọn lửa thử thách. Lúc đó, chúng ta thường tự hỏi: “Chúa ở đâu trong sự hỗn mang này?”

Hạt giống của Hy vọng:

Câu kinh thánh “Ánh sáng gieo cho người công bình” gợi mở một góc nhìn sâu sắc. Ánh sáng không phải lúc nào cũng chiếu rọi rực rỡ từ trên cao. Đôi khi, ánh sáng được “gieo” xuống như một hạt giống.

Ví dụ : Hãy nhìn một hạt giống mùa đông. Nó bị vùi lấp dưới lớp đất lạnh lẽo, đen tối và bẩn thỉu. Nếu nhìn bằng mắt thường, nó như đã chết. Nhưng chính trong bóng tối đó, vỏ hạt nứt ra và sự sống bắt đầu cựa quậy.

Cũng vậy, sự hiện diện của Chúa đôi khi ẩn giấu dưới lớp vỏ của những hoàn cảnh tăm tối. Ngài không rời bỏ bạn trong hoạn nạn; Ngài đang “gieo” sự sống mới ngay trong chính mảnh đất đau thương đó. Đức tin là khả năng tin rằng mùa xuân sẽ đến, ngay khi đang đứng giữa mùa đông.


3. Từ “Thấy” Đến “Tin” (Giăng 20:2–8)

Tại ngôi mộ trống, ba nhân vật đại diện cho ba thái độ của con người trước biến cố:

  1. Ma-ri (Sợ hãi): Thấy mộ trống, suy diễn rằng xác đã bị trộm.

  2. Phi-e-rơ (Lý trí): Thấy vải liệm xếp gọn, quan sát kỹ lưỡng nhưng chưa hiểu.

  3. Môn đồ kia (Đức tin): Thấy và tin.

Giới hạn của giác quan:

Cả ba người đều thấy cùng một hiện trường. Nhưng tại sao hai người đầu tiên hoang mang, còn người thứ ba lại tin? Điều này cho thấy: Bằng chứng vật lý không tự động tạo ra đức tin. Chúng ta có thể thấy rất nhiều phép lạ, nhưng lòng vẫn hoài nghi. Chúng ta có thể thấy mộ trống, nhưng vẫn nghĩ là mất trộm.

Sự soi dẫn của Lời:

Người môn đồ kia tin không phải chỉ vì ngôi mộ trống, mà vì ký ức về Lời Thầy dạy bỗng sống lại trong ông. Chiếc khăn liệm xếp gọn gàng không phải là dấu vết của một vụ trộm vội vã, mà là dấu ấn của một người thức dậy, bình thản xếp lại chăn gối trước khi rời đi.

Ví dụ: Giống như khi bạn nhận được một bức thư không ký tên. Người lạ đọc nó sẽ chỉ thấy những dòng chữ vô hồn. Nhưng nếu bạn thân thiết với người viết, bạn sẽ nhận ra ngay nét chữ, giọng văn và tâm tình của họ. Bạn “thấy” người viết qua trang giấy.

Đức tin là đôi mắt thứ hai, được mở ra khi chúng ta để Lời Chúa soi rọi vào hoàn cảnh thực tế. Khi đó, ta không còn nhìn thấy “cái chết” (mộ trống), mà thấy “quyền năng sự sống”.


 HẠNH PHÚC CỦA NGƯỜI KHÔNG THẤY

Hành trình đức tin không phải là chối bỏ thực tại, mà là nhìn xuyên qua thực tại để thấy lời hứa của Thiên Chúa.

Thế gian nói: “Thấy mới tin.”

Chúa nói: “Phước cho những kẻ không thấy mà tin.”

Hôm nay, có thể bạn không “thấy” Chúa qua những phép lạ kinh thiên động địa. Nhưng bạn có thể “nghe” tiếng Ngài qua Lời Hứa bình an. Đừng để đôi mắt trần gian đánh lừa rằng bạn đang cô đơn. Hãy để “đôi mắt đức tin” nhìn thấy Vua Tình Yêu đang tể trị, ngay cả giữa những đám mây mù của cuộc đời.


💡 GÓC SUY NGẪM 

  1. Về sự hiện diện: Trong cuộc sống, bạn thường cảm nhận Chúa rõ ràng nhất khi mọi việc thuận lợi (“ánh sáng rực rỡ”) hay khi trải qua những giai đoạn khó khăn (“hạt giống trong đất tối”)?

  2. Về phản ứng: Khi đối diện với một biến cố bất ngờ (như “ngôi mộ trống”), phản ứng đầu tiên của bạn thường là gì: Hoảng sợ suy diễn (Ma-ri), phân tích logic (Phi-e-rơ), hay tĩnh lặng nhớ lại lời Chúa (Môn đồ yêu dấu)?

  3. Thực hành: Có “đám mây mù” nào đang che khuất tầm nhìn của bạn tuần này không? Hãy thử viết xuống một Lời Hứa trong Kinh Thánh mà bạn muốn “bám lấy” thay vì bám vào những gì mắt đang thấy.


Cầu Nguyện:

Lạy Chúa, xin ban cho con đôi mắt của đức tin, để con không đánh giá tình yêu Ngài dựa trên hoàn cảnh trước mắt. Khi con không thấy Ngài đâu, xin nhắc con nhớ rằng Ngài đang gieo sự sống mới trong con, như hạt giống âm thầm nảy mầm trong lòng đất. Amen.

Pastor Paul Kiêm

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *