“KHI TÒA ÁN HÓA THÀNH BÀN TIỆC: NIỀM VUI CỦA NGƯỜI THUỘC VỀ”

Kinh Thánh phụng vụ : Lu-ca 15:1–10; Rô-ma 14:7–12, Rô-ma 6


🌿 LỜI MỞ ĐẦU

Trong thế giới ngày nay, nơi con người được đánh giá bằng thành tích, đạo đức và sự thành công tập thể, lời của Đức Giê-su trong Lu-ca 15 vang lên như một nghịch lý không thể chịu nổi đối với lý trí con người:

“Trên trời sẽ vui mừng về một người có tội ăn năn hơn là về chín mươi chín người công chính không cần ăn năn.” (Lu-ca 15:7)

Và Phao-lô trong Rô-ma 14 cũng đảo ngược hệ thống xét đoán của tôn giáo:

“Dù chúng ta sống hay chết, chúng ta đều thuộc về Chúa.” (Rô-ma 14:8)

Hai đoạn Kinh Thánh này hợp lại thành một tuyên ngôn cải chánh sâu sắc:
Cứu rỗi không phải là thành tích đạo đức, mà là ân điển khôi phục “quyền thuộc về” – con người được Chúa tìm, vác, và mời về nhà.


🔹 LOGIC NGHỊCH LÝ CỦA 99/1: KHI TÌNH YÊU PHÁ VỠ TOÁN HỌC

1. Một phép toán “phi lý” của Nước Trời

Theo lẽ thường, không ai bỏ 99 con để đi tìm 1 con chiên. Nhưng trong Nước Trời, giá trị không đo bằng số lượng, mà bằng tình yêu của Chủ.
Mỗi linh hồn là duy nhất. Trong mắt Chúa, một người lạc mất đáng giá bằng toàn thể bầy.

Luther từng nói:

“Nếu ta là con chiên duy nhất trên đất này, thì Đức Chúa Giê-su vẫn sẽ chết cho ta.”

2. 99 – biểu tượng của đám đông đạo đức

99 con chiên tượng trưng cho cộng đồng tự mãn, an toàn, tin rằng mình đang ở đúng vị trí, không cần được tìm thấy nữa.
Nhưng chính họ lại xa cách ân điển hơn cả người lạc.
Vì họ sống trong sự công chính của tập thể, không còn cần đến sự công chính của Đấng Christ.

Luther gọi đây là “sự công chính giả” – nơi tội lỗi biến mất không phải vì được tha, mà vì được che phủ bằng hình thức tôn giáo.

3. 1 – biểu tượng của ân điển cá nhân

Người lạc mất không thể tự quay về, không thể kêu cứu.
Điều duy nhất xảy ra là Mục Tử ra đi.
Đây là biểu tượng của Ân điển chủ động:
– Không chờ đợi.
– Không thương lượng.
– Không tính toán.

Chúa vác chiên lên vai, như vác nhân loại tội lỗi lên thập tự giá.
Chính “vai Ngài” trở thành nơi giao hòa giữa công lý và lòng thương xót.

Trên vai đó, không còn phân biệt ai là 99 hay 1 – chỉ còn lại người được yêu.


🔹THẮP ĐÈN, QUÉT NHÀ, TÌM CHO KỲ ĐƯỢC: THẦN HỌC CỦA ÂN ĐIỂN HÀNH ĐỘNG

Dụ ngôn người đàn bà mất đồng bạc (Lc 15:8–10) là bản mô phỏng chính xác công việc của Đức Chúa Trời trong thế giới tội lỗi.

1. Thắp đèn – Ánh sáng của Mạc Khải

Người đàn bà thắp đèn để nhìn rõ nơi tăm tối.
Cũng như vậy, Ân điển khởi đầu bằng Mạc Khải – ánh sáng từ Lời Chúa soi vào chỗ sâu nhất của con người.
Không có ánh sáng này, mọi nỗ lực ăn năn chỉ là tự cứu.

“Ánh sáng của Lời Chúa là đèn soi chân tôi.” (Thi thiên 119:105)

Trong Hội Thánh, thắp đèn là trách nhiệm của người giảng và người học, của phụng vụ và cầu nguyện, để ánh sáng Thánh Linh vén màn giả hình, bày ra tội thật, hầu dẫn con người đến ân điển thật.

2. Quét nhà – Sự thanh tẩy cộng đồng

Quét nhà là hành động dọn bỏ mọi vật cản trong nhà, không chỉ tìm vật mất mà còn thay đổi môi trường.
Hội Thánh muốn cứu người lạc, trước hết phải tự làm sạch chính mình – dẹp bỏ tinh thần xét đoán, phe phái, và ganh tỵ “ai công chính hơn ai.”
Một Hội Thánh có thể sáng danh Chúa không phải vì có nhiều chương trình, mà vì biết quét sạch bụi kiêu ngạo và giả hình.

3. Tìm cho kỳ được – Kiên định của Tình yêu

Chúa không tìm “cho đến khi mệt,” mà cho đến khi tìm thấy.
“Cho kỳ được” là tuyên bố thần học: Ân điển không biết mệt mỏi, và không dừng lại ở nửa đường.
Đó là cách yêu của Đức Chúa Trời, Đấng không đếm giờ công, không trả lương cứu rỗi, nhưng tự hi sinh để niềm vui được trọn vẹn.


🔹TỪ TÒA ÁN ĐE DỌA ĐẾN TÒA ÁN CỦA NGƯỜI THUỘC VỀ

(Rô-ma 14:7–12, so sánh Rô-ma 6:12–13)

1. Đảo chiều Tòa án

Trước kia, “tòa án của Chúa” là biểu tượng của sợ hãi và phán xét.
Nhưng Phao-lô biến tòa án ấy thành nơi xác nhận quyền thuộc về:

“Dù sống hay chết, chúng ta đều thuộc về Chúa.”

Điều này nghĩa là: người tin Chúa không sống để né phán xét, mà sống để khai trình trung thực về cách mình đã sống trong thân thể của Chủ.
Sự trung thực này không sinh ra từ sợ hãi, mà từ an ninh của ân điển.

Chúng ta không bị hỏi: “Ngươi sống tốt đến đâu?”
Mà được hỏi: “Ngươi có trung tín trong điều Ta giao không?”
Tòa án biến thành phòng đối thoại, nơi người con khai trình với Cha.

2. Khai trình – Sự trung thực phục hồi nhân vị

“Logon dōsei” – từ Hy Lạp chỉ “khai trình” – có nghĩa là trình bày bản thân trong ánh sáng.
Đây không phải báo cáo thành tích, mà là tự phơi bày linh hồn đã được cứu.
Ai biết mình đã được tha thứ thì không còn sợ nói thật.
Tội nhân trung thực có giá trị hơn người đạo đức giả.

3. Lột mặt nạ đạo đức tập thể

“Sao ngươi xét đoán anh em mình?” (Rm 14:10)

Phao-lô cảnh báo Hội Thánh về sự tôn giáo hóa lòng kiêu ngạo.
Khi người tin biến “chuẩn đạo đức” thành vũ khí để hạ thấp người khác, họ đang chiếm ngôi của Đức Chúa Trời.
Đó chính là tội phạm thượng, tội “muốn làm Chúa.”
Luther nói:

“Tội nguyên tổ không nằm trong trái cấm, mà nằm trong ý muốn làm Đức Chúa Trời.”

Tòa án mà Phao-lô nói đến không dành cho kẻ lạc, mà cho người tưởng mình đúng.
Để họ biết rằng, trước mặt Chúa, mọi người đều cần được tìm thấy.


🔹 KHI TÒA ÁN HÓA THÀNH BÀN TIỆC NIỀM VUI

Hai bản văn hội tụ vào một chân lý:
Cứu rỗi không kết thúc ở tha thứ – mà ở niềm vui.

Trên vai Mục Tử, chiên không còn bị đếm, mà được nâng niu.
Trong tay người đàn bà, đồng bạc không còn lăn lóc, mà tỏa sáng.
Trong lòng Đức Chúa Trời, tội nhân không còn bị phán xét, mà được chào mừng.

Phúc Âm biến mọi thứ ta sợ hãi nhất (tòa án, tội lỗi, cô đơn)
thành những cánh cửa mở ra niềm vui, bởi vì Chúa đã đi trước ta vào bóng tối, và thắp đèn lên.


🔹 V. ỨNG DỤNG THỰC TIỄN CHO HỘI THÁNH HIỆN NAY

  1. Tập trung vào “1 người” – nền tảng mục vụ của Nước Trời.
    Mỗi tháng, hãy chọn một linh hồn cần được tìm lại. Đừng đếm số ghế, hãy đếm “nụ cười được phục hồi.”
  2. Thắp – Quét – Tìm
    • Thắp đèn: Cầu nguyện và công bố Lời Chúa đầu ngày.
    • Quét nhà: Nhận ra và sửa chữa những thói quen giả hình, xét đoán, ganh đua trong cộng đồng.
    • Tìm cho kỳ được: Đừng ngừng yêu, đừng ngừng gọi, cho đến khi người lạc trở về.
  3. Hội Thánh là nơi khai trình ân điển, không phải tòa án đạo đức.
    Mỗi người cần được tự do chia sẻ yếu đuối mà không sợ bị loại trừ.
    Khi ấy, tòa án đã trở thành bàn tiệc của những kẻ được cứu.

🔹 VI. CÂU HỎI SUY NGẪM

  1. Tôi đang sống như “99 an toàn” hay “1 được tìm thấy”?
  2. Trong hành động, tôi đang xét đoán hay đang khai trình?
  3. Nếu hôm nay Chúa hỏi: “Con đã dùng thân thể của Ta (Rm 6:13) để làm gì?”, tôi có dám trả lời trung thực không?

🔹 CẦU NGUYỆN

Lạy Chúa Giê-su,
xin thắp đèn Lời Chúa trong lòng chúng con,
xin quét sạch bụi đạo đức và tự cao,
xin tìm cho kỳ được những góc tối mà chúng con giấu Ngài.
Xin cho chúng con dám khai trình trong ánh sáng,
dám sống như người thuộc về,
và dám vui mừng như kẻ đã được tìm thấy.

Xin biến Hội Thánh thành nơi niềm vui của Trời vang vọng giữa thế gian,
nơi mỗi người được mời dự tiệc ân điển,
và nơi “tòa án” trở thành “bàn tiệc của lòng thương xót.” A-men.


🕊️ Nguồn tham khảo Luther:

  • Heidelberg Disputation (1518) – Thesis 20: “Một thần học gia thật sự là người hiểu rằng công việc và đau khổ của Đấng Christ là đủ để cứu.”
  • Apology of the Augsburg Confession, Article IV – Of Justification.

📍Đọc toàn bộ loạt bài “Ân điển và Tòa án” tại:
👉 https://lutheranvietnam.org


Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *