Ngày xưa có một vị hoàng đế của một xứ miền Viễn Đông … Một ngày kia, Ngài cảm thấy mình đã già và đã đến lúc phải chọn người thừa kế . Thay vì như truyền thống, Ngài sẽ chọn một trong những vị hoàng tử con ruột của Ngài, nhưng Ngài nhất định chọn lựa cách khác .
Ngài ra lệnh cho tất cả những chàng thanh niên trong hoàng thành luôn cả các hoàng tử đến gặp Ngài . Ngài phán:
-“Đã đến lúc Trẫm phải bước xuống nhường ngôi cho người khác trị vì thiên hạ. Trẫm quyết định chọn một trong các người !”
Các hoàng tử con ruột của Ngài rất bất mãn. Nhưng vị hoàng đế thản nhiên tiếp:
– “Hôm nay Trẫm sẽ giao cho mỗi người một hạt giống. Đó là một loại hạt giống rất đặc biệt . Trẫm muốn các người về nhà, gieo hạt giống đó, tưới nước và chăm sóc nó. Một năm sau các người trở lại đây mang đến trình cho trẫm thấy cái gì các người đã trồng được từ hạt giống đó. Trẫm sẽ chấm điểm và cái cây nào trẩm cảm thấy vừa lòng thì người trồng nó sẽ là vị hoàng đế tương lai của vương quốc này” .
Trong số những chàng thanh niên đó, có một cậu tên là Lương. Lương trở về nhà, hớn hở kể hết chuyện cho mẹ nghe. Bà mẹ giúp con mình tìm một cái chậu và đất trồng cây để Lương gieo hạt giống đó. Hằng ngày, Lương tưới nước nó rất kỹ lưỡng và xem xét nó đã mọc lên chưa!
Sau khoảng 3 tuần, một vài cậu bắt đầu khoe với nhau hạt giống mà hoàng đế cho họ đã bắt đầu nẩy mầm. Lương vội vã về nhà và kiểm soát chậu cây của cậu, nhưng chẳng thấy gì nhú lên cả. Ba tuần, bốn tuần, năm tuần trôi qua. Vẫn không tiến triển gì thêm.
Lúc bấy giờ, lại thêm nhiều cậu khác khoe rằng cây của họ đã cao lên một chút nữa. Nhưng hạt của Lương gieo thì vẫn chưa thấy động tịnh gì. Cậu cảm thấy thất bại hoàn toàn. Sáu tháng sau, chậu cây của Lương vẫn trống không, chỉ có lớp đất mà thôi. Lương nghĩ rằng cậu đã làm chết hạt giống hoàng đế giao cho rồi. Những cậu khác ai cũng có kết quả: một loại hoa hoặc một loại cây nhưng Lương thì chẳng có gì . Lương không hở môi nói gì với các bạn . Lương vẫn hy vọng chờ đợi cái hạt của mình nẩy mầm lớn lên.
Cuối cùng… một năm cũng trôi qua và tất cả các chàng trai tề tựu ở hoàng cung đem theo các chậu cây mà họ trồng để hoàng đế giám định. Lương nói với mẹ rằng cậu không muốn mang cái chậu trống không đến gặp hoàng đế. Nhưng bà mẹ khuyến khích cậu phải đi để trình bày thành thật với nhà vua tất cả mọi diễn biến trong việc trồng cây của mình. Lương rất hồi hộp nhưng vẫn nghe lời mẹ vì cậu biết mẹ cậu lúc nào cũng có lý. Khi Lương đến hoàng cung cậu choáng ngợp trước vô số những bông hoa, cây cối với đủ màu sắc, hình dạng. Các cậu khác nhìn thấy cái chậu trống không của Lương thì phá lên cười nhạo.
Khi vị hoàng đế đến, Ngài chào mừng mọi người . Ngài nói: “Ồ, thật tuyệt vời. Các loại hoa, các loại cây các người đã trồng được thật rất đẹp!”
Lương quá sợ hãi , cố gắng thu mình mãi tận đằng sau tất cả các cậu khác.
Vị hoàng đế tiếp: “Hôm nay một trong các người sẽ được chỉ định làm người thừa kế ngai vàng của ta”
Thình lình, Ngài trỏ ngay vào Lương đang trốn ở cuối phòng với cái chậu trống trên tay. Ngài ra lệnh cận vệ đưa Lương ra phía trước . Lương rụng rời, cậu nghĩ: “Hoàng đế đã biết mình thất bại. Có lẽ ngài muốn xử tử mình!”.
Khi Lương đến trước mặt hoàng đế, Ngài hỏi tên của cậu . Lương run rẩy trả lời: “Tên con là Lương”. Các cậu khác lại phá lên cười chế giễu !
Hoàng đế ra lệnh cho mọi người im lặng . Ngài chăm chú nhìn Lưong và tuyên bố với đám đông:
– “Hãy tung hô vị tân Hoàng đế của các người. Tên Ngài là Lương!”
Lương không thể tưởng tượng rằng sự việc có thể như thế được. Lương đâu có trồng được cái gì thế tại sao hoàng đế lại chọn Lương thừa kế ngai vàng? Trước bao cặp mắt ngỡ ngàng của mọi người, vị Hoàng Đế bắt đầu giải thích:
“Một năm trước đây, ta giao cho mỗi người một hạt giống. Ta bảo các người đem về nhà gieo trồng nó, chăm sóc tưới nước nó và đem lại đây kết quả các người thu gặt được ngày hôm nay. Nhưng các người không hề biết rằng tất cả những hạt giống đó đều đã được luộc chín thì làm cách nào nó có thể nẩy mầm được. Tất cả các người, trừ Lương ra , đều mang đến cho ta những cây, những hoa thật đẹp. Các người có biết hay không? Lúc các người nhận thấy rằng các hạt gieo xuống không mọc thành cây, thì các người vội vã đi tìm hạt khác để thay thế hạt mà ta giao cho các người .Chỉ có mỗi một mình Lương là can đảm và thành thật mang đến cho ta cái chậu trống không với cái hạt của ta giao cho nó trong ấy . Lòng can đảm và sự thành thật đó đã là những đức tính khiến cho nó xứng đáng được lên ngôi Hoàng Đế thay thế cho ta trị vì thiên hạ sau này !”
Thế đấy bạn ạ. Nếu không dám đối diện với sự thật, liệu có được kết thúc có hậu này không???
Sưu tầm