LỜI KHUYÊN CỦA MỤC SƯ MARTIN LUTHER TRONG ĐẠI DỊCH HẠCH ĐEN NĂM 1527

Vào tháng 9 năm 1527 tại Đức đã xảy ra cơn đại dịch hạch Đen rất lớn, có thể nói hơn cả Covid-19 ngày nay nhiều ngàn lần. Các thành phố đều hoang vắng vì người giàu đều chạy trốn dịch lên núi và về vùng quê, các lãnh đạo tôn giáo và nhiều Ki-tô Hữu cũng sơ tán, thành phố Wittenberg chỉ còn lại những người nghèo yếu thế. Lúc đó Martin Luther cùng vợ và gia đình quyết ở lại giảng dạy Thần học về tình yêu của Chúa Jesus bằng chính việc đến bên người nhiễm trong xóm để chăm sóc và hướng dẫn họ cách tự chữa tại gia…dưới đây là lời khuyên của Martin Luther, một Mục sư đã sống chung với các bệnh nhân bị nhiễm hạch Đen, để chăm sóc họ, để thờ phượng, học kinh thánh và cầu thay với họ trong suốt trận đại dịch năm 1527 tại Đức.
???
Lời khuyên của Martin Luther về việc thờ phượng Đấng Christ giữa một trận đại dịch.
“Sẽ rất tốt nếu ở các thành phố và tiểu bang có được một chính phủ hiệu quả , cho phép các tổ chứ tư nhân tự hướng dẫn phương pháp điều trị tại gia, thay cho các bệnh viện trong thành phố đang thiếu hụt nhân viên y tế để chăm sóc người bệnh, nên bệnh viện chỉ dành cho bệnh nhân bị nhiễm dịch nặng tới bệnh viện đều trị . . . Đó thực sự sẽ là một sự sắp xếp tốt đẹp, đáng khen ngợi và mang tính Cơ đốc mà mọi người nên cung cấp sự giúp đỡ và đóng góp hào phóng, đặc biệt là chính phủ.
Ở những nơi không có những tổ chức như vậy — và chúng chỉ tồn tại ở một vài nơi — chúng ta phải chăm sóc tại bệnh viện và làm y tá cho nhau trong bất kỳ tình huống cực đoan nào hoặc có nguy cơ mất đi sự cứu rỗi và ân điển của Đức Chúa Trời. . . .
Bây giờ nếu một trận dịch chết người xảy ra, chúng ta nên ở lại chỗ cũ, chuẩn bị và can đảm đối điện với thực tế là chúng ta gắn bó với nhau (như đã chỉ ra trước đó) để chúng ta không thể đào ngũ hoặc chạy trốn khỏi nhau.
Trước tiên, chúng ta có thể chắc chắn rằng sự trừng phạt của Đức Chúa Trời đã giáng xuống chúng ta, không chỉ để trừng phạt chúng ta về tội lỗi của chúng ta mà còn để thử thách đức tin và tình yêu của chúng ta — đức tin của chúng ta để chúng ta có thể thấy và kinh nghiệm cách chúng ta nên hành động đối với Chúa; tình yêu của chúng ta ở chỗ chúng ta có thể nhận ra cách chúng ta nên hành động đối với người lân cận.
Tôi có ý kiến ​​rằng tất cả các bệnh dịch, giống như bất kỳ bệnh dịch nào, đều lây lan trong dân chúng bởi những linh hồn tà ác làm nhiễm độc không khí hoặc thở ra một hơi thở có dịch bệnh sẽ đưa chất độc chết người vào da thịt. . . .
“Dùng thuốc, uống thuốc”
Những người khác phạm tội bên tay phải. Họ quá hấp tấp và liều lĩnh, cám dỗ Đức Chúa Trời và coi thường mọi thứ có thể chống lại cái chết và bệnh dịch. Họ coi thường việc sử dụng thuốc; họ không tránh những nơi và những người bị nhiễm bệnh dịch, nhưng vui vẻ thể hiện nó và muốn chứng minh họ độc lập như thế nào. Họ nói rằng đó là sự trừng phạt của Đức Chúa Trời; nếu anh ta muốn bảo vệ chúng, anh ta có thể làm như vậy mà không cần thuốc men hoặc sự cẩn thận của chúng tôi…Nhưng lời như vậy là vì họ là người không tin cậy Chúa, nhưng là kẻ cám dỗ người.
Đấng Chúa Thần Thượng Đế đã tạo ra thuốc và cung cấp cho chúng ta trí thông minh để bảo vệ và chăm sóc cơ thể tốt để chúng ta có thể sống trong một sức khỏe tốt. Nếu ai đó không sử dụng trí thông minh hoặc y học khi anh ta có thể làm như vậy mà không gây tổn hại cho người lân cận của mình, người đó sẽ làm tổn thương cơ thể mình và phải đề phòng kẻo trở thành kẻ tự sát trong mắt Đức Chúa Trời. . . .
Sử dụng thuốc; lấy thuốc có thể giúp bạn; hun trùng nhà, sân, phố; tránh xa mọi người và địa điểm ở bất cứ nơi nào hàng xóm của bạn không cần đến sự hiện diện của bạn hoặc đã hồi phục, và hành động như một người đàn ông muốn giúp dập tắt thành phố đang cháy. Còn gì khác là dịch bệnh ngoài một đám cháy, thứ thay vì tiêu thụ gỗ và rơm rạ lại nuốt chửng sự sống và cơ thể?
Bạn nên nghĩ theo cách này: “Rất tốt, bởi lệnh của Đức Chúa Trời, kẻ thù đã gửi cho chúng ta chất độc và bộ phận nội tạng chết người. Vì vậy, tôi sẽ cầu xin Chúa thương xót bảo vệ chúng tôi.
Sau đó tôi sẽ xông hơi, giúp thanh lọc không khí, dùng thuốc và uống thuốc. Tôi sẽ tránh những nơi và những người không cần đến sự hiện diện của tôi để không bị ô nhiễm và do đó có thể lây nhiễm và gây ô nhiễm cho người khác, và do đó gây ra cái chết của họ do sơ suất của tôi.
Nếu Chúa muốn mang tôi đi, chắc chắn Ngài sẽ tìm thấy tôi và tôi đã làm những gì Ngài đã mong đợi ở tôi và vì vậy tôi không chịu trách nhiệm về cái chết của chính mình hay cái chết của người khác.
Tuy nhiên, nếu hàng xóm của tôi cần tôi, tôi sẽ không trốn tránh địa điểm hay con người mà sẽ tự do đi lại, như đã nêu ở trên. “
Bởi Martin Luther viết trong cơn đại dịch dịch hạch năm 1527 tại Đức. Sách Martin Luther, Liệu một người có thể chạy trốn khỏi một bệnh dịch chết người (1527).
Là những Cơ đốc nhân đang sống trong một trận đại dịch rất lớn hôm nay, lời khuyên mà chúng ta có thể nhận được từ bức tâm thư của Mục sư Martin Luther đã từng sống chung với bệnh dịch đen, chúng ta cần suy nghiệm rằng: Trong thời gian này, tất cả chúng ta là Cơ đốc nhân cần sử dụng tối đa quãng thời gian này bằng đức tin và hành động, qua đó đức tin đang được thử thách để chứng tỏ rằng đức tin trong việc yêu thương người khác khi chúng ta cố ý tìm kiếm cơ hội để phục vụ họ trong khi tuân thủ những nguyên tắc bảo vệ họ và chính chúng ta.
Do đó, trong thời gian này, chúng ta hãy ghi nhớ “điều răn yêu người lân cận ngang với điều răn lớn nhất là Trước mặt Ta con chớ có các Thần khác, và điều bạn làm hay không làm được cho người lân cận cũng có nghĩa là hãy làm điều tương tự với Đức Chúa Trời.”
God Blessing
?Hình Martin Luther đang chăm sóc bệnh tại gia, và ATM thuốc miễn phí cho F0 của Group TÔI YÊU SÀI GÒN trong cơn đại dịch hôm nay.?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *